BÍCH-VÂN NÓI: Chuyện em sắp hàn tới đây cũng không ngoài cái vấn-đề tình ái của đôi ta, trước hết em xin hỏi chàng một câu là: Chàng thiệt thương em không? GIA KHANH NÓI: Coi! Đến bây giờ em còn chưa rõ biết được lòng dạ của anh hay sao mà đi hỏi lạ vậy ? Vả lại anh đây mẹ cha khuất sớm, cũng chẳng có anh em, nếu trử em ra thì trong trời đất này đời anh không còn biết yêu-dấu ai hơn nữa. BÍCH-VÂN NÓI: Phải! Tình chàng thương em đã dành quả nặng, dạ em mến chàng cũng rất cao sâu; thệ minh quyết đến lúc bạc đầu, sanh tử không bao giờ đổi dạ. Nhưng nếu thương nhau thì phải tỉnh sao kìa, chứ lẻ đầu cứ thầm lên vày hoài, coi ra cũng kỳ cho chàng mà cũng thẹn cho em. Bởi vì chúng ta đây: Sanh trưởng con nhà danh giá, cũng từng-cầm viết đọc thơ. Mà: Chẳng rõ đều đạo lý thói nhà, Đi làm thói trong dâu trên bộc. GIA-KHANH NÓI: Biết vậy thì đã dành, nhưng ta đã lỡ quả thương nhau rồi mới biết làm sao ? Khúc Oan Vô Lượng NXB Đức Lưu Phương 1932 Huỳnh Thủ Trung 36 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1IhEXI08vg8A_fJ-jrjr0a-BrmNtWxjqOhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1