Trận gió hoa rơi, tìm xuân đâu nữa, bình tang gương vỡ, những mong ráp lại sao lành. Nỗi mình thân thể đã đành, chỉnh thương cho bạn ngày xanh còn dài. Vậy nên chẳng nệ lời quê mượn ngòi bút thảo ra những câu chuyện củ, hiến các bạn đài gương xem với. Tôi, Kiều-Loan vốn sanh trong nhà thi lễ. Cha tôi xưa làm quan Tri phủ đáo nhậm phương xa. Đến trạc tử-tuần người bất lộc thì mẹ tôi đem tôi về Gia-định là xứ sở ông bà. Khi sanh-tiền cha tôi làm quan rất liêm khiết, không bà lạm của dân. Đến lúc quá vãng, không có của dư bao nhiêu. May nhờ của phụ ấm để lại chút ít, mẹ tôi lấy đó xây xài nên cũng giữ được phong vận không đến nỗi túng kém. Mẹ tôi chỉ có một mình tôi nên người rất thương yêu, hằng lo chăm nom nuôi dạy theo nề niếp xưa của con nhà khuê các. Lâm Kiều Loan NXB Trần Trọng Cảnh 1932 Phan Thị Bạch Vân 36 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1d9BVnn6j4jP98rZWM4TyGAbH25AXJ5B5https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1