LÊ-VĂN-THOẠI nói: Tôi nghỉ lại vợ chồng mình thật là vô phước lắm à mụ. Chúng ta quê hương ngoài Trung-Kỳ, củng vì giặc giả lưu lạc vào đây. Từ bấy nay lo bề ruộng rẫy, vui thú điền viên, sanh đặng hai thằng con trai tưởng cũng có phước lắm rồi. Thằng nhỏ đã an bề gia-thất, còn thắng lớn ngồ- nghịch bất tùng giáo hóa. Như vậy mụ nghĩ coi: Vô phước rất nên vô phước, bạc phần lắm nổi bạc phần, tưởng sanh trai thỏa chí thỏa tâm, có dè đâu, càng thêm lắm bận lòng bận dạ. Ai đời thằng Duyệt. CA VỌNG-CỔ HOÀI LANG: Trọn ngày không săn rừng cao rú thẩm, Thì cũng theo chơi với những bọn vô lương, Chẳng lo văn học như người, Mảng ham du thủ cùng bọn cả gà, Nghỉ đến thôi tiếm ruột gan bầm, Bất tùng giáo hóa kể gì mẹ với cha! Nay đà hai mươi bốn tuổi xuân chẳng có lẻ, Mà không khứng việc duyên tình, nên thất nên gia, Rầy la lắm phen cũng vậy, Lại thêm hung dữ vô cùng thiên hạ đều kiên,... Lê Văn Duyệt Xuất Thân NXB Xưa Nay 1937 Cử Hoành Sơn 22 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/19Yvzjo2YNR_amDGTJqM65qN8yovAYSuLhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1