NGƯỜI ta phân-vân không hiểu lý-do nào đã làm cho một nước bị phân chia, suốt bao thế kỷ không thống nhất nổi, nặng địa-phương-tính như Đức-quốc, đã có thể, chỉ trong vòng một thế kỷ 18, tro nên một quốc-gia hùng-cường hai phen định bắt các nước qui-phục cái mộng làm bá-chủ thế giới của mình: Đó là câu hỏi mà cuốn sách nhỏ này mong đem lại ít nhiều giải đáp. Đức-quốc, vào cuối thời Trung-Cổ, không thể ví với những nước quân-chủ khác như Pháp, Anh hoặc I- Pha-Nho. Các vị Hoàng-Đế Đức tự coi là kẻ nối giỏi Sác-Lơ-Manh (Charlemagne) và Xê-Da (Césars) tự cho mình có quyền cai-quản cả các nước láng-giềng, nên thường tràn xuống nước Ý để chúng-lỏ quyền hạn của mình đối với La-Mã, cựu kinh đô của đế quốc. Họ phao phi sức-lục trong việc mưu-toan thực-hiện cái ý tưởng cũ rích ấy, và coi nhẹ một công-việc cấp-bách hơn, là tự tạo một địa vị vững mạnh ngay trong nước và đàn áp những uy-quyền địa-phương. Lịch Sử Nước Đức NXB Viện Đại Học Huế 1962 Jacques Droz, Thái Văn Kiểm (dịch) 148 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1q3yYtdViECoZsuEJBXWFuutL-5_chOJGhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1