Mẹ yêu con là cái đặc tính của tạo vật phú-bẩm cho, không những một loài người, phàm các loài nào giống nào ở trên mặt địa cầu mà có chưa có đẻ cũng chung một mối tình ấy cả vậy. Song cũng một nghĩa «yêu», người mẹ hiền thì biết đem cái tình « yêu » phát ra « tính » mà người mẹ dân thì chỉ biết cái « yêu » tính lẫn với “tình » cho nên trong loài người mới có kẻ hiền người ngu vậy. Đánh mắng dậy dũa, bắt-na bắt-nét, coi bề ngoài như là ác nghiệt, mà trong lòng thiệt chứa chan những sự mong sao cho con cái tương lai thành người hoàn toàn nhân cách, ngoài đối với xã hội có giá trị, trong lối với gia đình có công lao, thể là cái « yêu » bởi « tính » mà phát ra tình mới thật là yêu còn. Lời Mẹ Dạy NXB Trung Ký 1933 Lạc Khổ 46 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1kn86PfIYMzME53q0fROmobGDZXHnwkqDhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1