Ông PHAN-VĂN-TIÊN là người thanh-niên có tây học, vừa làm việc, vừa học, vừa tư tưởng, chuyên-chủ về quốc văn. Người đa bịnh vì bởi đa sầu, có lòng hoài-bảo lo đời. Xem bài “Thán nhân tâm” và bài “Chửa bịnh đa sầu” thì rỏ tánh ông. Tuổi trạc 23 thì còn nhiều hi vọng tương lai, còn nhiều ngày tiến-đạt mở mày, lo chi trong vườn quốc-vận mai sau chẳng trở thêm một đóa hoa tươi tốt, và sự nghiệp văn chương sẻ làm vẻ-vang cho ông vậy. Dầu mà nhơn tình có lãnh-đạm với ông, thời-thế có làm chán ông, bắt ông phải than : Lửa tình đốt cháy buồng gan héo, Lò thể trui mài bút sắt khô. có lẻ nào ông lại quên lời ông “Hẹn với non nước” hay sao? : Bút văn sống lệ dành nghiên mực, Liêm tiết nguyệt gương hẹn tấm lòng. Lời Quê NXB Đức Lưu Phương 1933 Phan Văn Tiên 52 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1sROugzCeS0x91L0d-KczTgbQeqLprHrDhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1