Vũng tầu. Những khách du-lịch! Ai đã từng ra Vũng tàu, chắc thấy trên đãnh núi gần Bến đình, một cái hang, dạy về hưởng mặt trời mọc. Chung quanh hàng ấy, cây cối xanh-um che khuất bởi miệng hang, không thấy rõ ràng trong hang có những gì Chiều bữa nào, củng vậy, hề diệu nắng, thì một vị thiếu-niên, tuổi độ hai mươi lăm, ăn mặc sơ sài, đi chơn không, đầu vẫn một cái khăn lông lớn, rẻ lá bước ra đứng nhìn trời nhìn nước. Không biết vị thiếu niên ấy đến đây được bao lâu rồi, mà không nghe ai nói lại lịch. Bạn chài gặp mặt thường nhưng cũng không biết tên gì mà gọi. Có người cắc cớ, đặt tên riêng : « anh hai Ấn An Mặt mày trầm nghị, ít nói, ít cười ; cặp mắt sáng như sao ! Anh hai Ấn đứng trước miệng hang, khoanh tay, nẫy ngực, ngó ra ngoài khơi; gió thổi vùng vụt, bay vạt áo, chéo khăn Anh hai n hay suy nghỉ, cho nên bao giờ gương mặt anh cũng không được vui. Anh đứng một hồi lâu rồi xuống triền núi, ra ngoài bãi biễn, đi thẩn thơ một mình. Lửa Phiền Cháy Gan Cuốn 5 NXB Bảo Tồn 1934 Nguyễn Thế Phương 28 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1CJllQCpZPCWptIW6UHkrrsotqPz9qLwahttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1