Trên cung-nguyệt lòa lòa chiếu diệu, dưới ao-hồ cá lội dởn dơ... Tuyết đông-thiên lòn thổi lạnh lùng. Vào khoản canh khuya đêm vắn ; ngoài những tiếng nhạt sinh đờn vế, bầu trời lặn lẻ êm điềm Thoạt nghe dưới mẻ hồ kia, có tiếng vẻo don nhỏ nhỏ rằng: «Anh Hồng-Châu ôi ! Đêm hôm nay mà em bạo gan, để cùng anh tới chỗ không người đêm vắn này, em rất tội cùng song thân nơi diêm đài về hạn, song cũng vì lịnh-thân trán trối mấy lời, mà em phải ghi xương khắc thịt đó anh à, xin anh xét cho !» Vừa nghe mấy lời tha thiết, vừa nhìn tận mé hò, nhờ trắng trời chụp xuống, trông ra đời cập oan-ương sắc gương bày dạn. Lạ thay, cho hay người quốc sắc kẻ thiên tài, đồng hòa cực đẹp, làm vì giữa lúc tiết sương mà lại cùng nhau ngồi đấy ? Nét mặt chứa chan, vẻ mày thê thảm, mà buồn những lời bi-oan như thế. » Vừa khi nàng tuyệt-sắc kia hỏi. Chàng thanh-niên nọ cúi mặt đáp lời rằng: « Này Kim Ngọc em ôi! Hai ta mà ra đến chỗ tối tâm đêm vẫn như vầy, anh đây làm trai há chẳng biết trên trời đất kia nào có dễ không biên chép cho hai ta. Máu Chảy Hoa Rời Cuốn 2 NXB Bảo Tồn 1935 Tân Minh 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1iKTXLBZJPPpv_ah6L7qLHxtuRf4HOegNhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1