Duyên trời dung ruổi Trận bảo năm Giáp-thìn (1904) ỡ Gòcông gớm-ghê, dữ dội thế nào, chắc độc-giả nhiều người còn nhớ. Than ôi! nhà nước đang cơn thạnh-trị, muôn dân hưởng phước thái-binh, bỗng đâu Trời già bày trò ác-nghiệt: làm cho Đông, Tây, Nam, Bắc giao-phong, ngọn thủy triều dâng cao mấy thước ! Khiến nên : nhơn-loại thủ cầm tan-tác, cửa nhà thảo mộc xơ-rơ, bi-hoan quỉ khốc thần sầu, thảm trạng cây than đá khóc. Chồng xa vợ, cha lìa con, anh xa em, bậu xa bạn, kẻ bơ vơ nơi góc biển, người lưu lạc chốn đầu non. Cơm không có ăn, áo không có mặc, nhà không có ở, màn là Trời, chiếu là Đất. Ôi! tình cảnh ấy, ai trông vào mà chẳng thảm mục thương-tâm ? May Nhờ Rủi Chịu Cuốn 2 NXB Đức Lưu Phương 1932 Ngọc Sơn 36 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1jtr5jxbM2ocaUhD-JOrZpD3_mNlLWdGshttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1