Tay Tuấn run nhẹ khi đón lấy tờ giấy phép màu vàng bẩn. Viên trung sĩ, hạ sĩ quan, quân số cười hềnh hệch. Đi phép mười lăm ngày sướng quá hé, Thiếu úy. Chà phen này chết mấy cô nữ sinh Sàigòn, Thiếu úy trẻ tuổi, đẹp trai về phép mà. Tuấn cũng cười, niềm vui xôn xao trong hồn. Niềm vui kéo đài những bước chân. Biến Tuấn thành loài chim sẻ, nhảy từng hai bực thang lên lầu. Chữ ký ngoằn ngoèo bằng bút nguyên tử xanh của người đơn vị trưởng và dấu mộc đỏ chói chang, chồm lên gần nửa chữ ký, nhoè nhoẹt trước mắt Tuấn. Mười lăm ngày phép. Mười lăm ngày phép. Mảnh giấy nhỏ bé, in ronéo lờ mờ, chữ còn chữ mất này gói ghém trong nó mười lăm ngày phép ngà ngọc, một thứ ân sủng lớn lao cho bọn lính tác chiến như Tuấn. Mười lăm ngày phép. Tuấn muốn hét lên thật to vì sung sướng, vì mãn nguyện. Mười bốn tháng xa cách Sàigòn, mồ hôi chảy dài theo những bước chân kham khổ. Tất cả đều trở thành vô nghĩa, biến mất tăm, mất hút. Những hằn học bất mãn cũng chấp cánh bay bổng, lên cao. Chỉ còn lại một niềm vui bao la nhuộm màu hồng lên những khuôn mặt quen thuộc và những đường phố Sàigòn. Những khuôn mặt và đường phố mà nhiều lần Tuấn tưởng đánh mất chúng giữa lòng rừng núi hay những cánh đồng trắng xóa màu nước, kinh rạch chi chít. Mây Trên Đỉnh Núi NXB Lê Lợi 1967 Nguyên Vũ 287 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1Sy_lIoNu74RMqR3G1XVyzEjFoLdzsVb7https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1