Cao cơ Tôi biết Ngọc ngày Ngọc còn đang bỡ ngỡ trước tất cả mọi thứ quanh mình. Khi ấy, Ngọc chỉ là cô gái tội nghiệp khoác cái nhìn của một con bé theo thầy - cũng là mẹ nuôi - của Ngọc đến trường quay học việc. Tôi còn nhớ như in cái lần đầu tiên đối diện với Ngọc, với đôi mắt vẫn hằn vết thầm tím và vẻ hoảng loạn chưa nguôi trên từng ngọn thở Ngọc phả dồn dập về phía mọi người đang nhanh như chạy quanh Ngọc... Cảm giác đầu tiên tôi dành cho Ngọc, khó để nói thành lời. Có gi đó, giống như là quan tầm, giống như là thương cảm. Mẹ nuôi của Ngọc - thầy Ngọc - sếp tôi dìu dịu thở từ phía sau, khi biết tôi đang quan sát Ngọc. Bà khảy một cầu, trầm đều, nhẹ nhàng theo cái kiểu muôn thuở của mình: “ Tội nghiệp! Bị chổng đánh ra nông nổi đó! Bỏ nhà trốn đi...”. Lần thứ hai gặp Ngọc, tôi cũng không thể quên! Mà, có lẽ, tất cả mọi người trong đoàn cũng chẳng ai có thể quên. Quên làm sao được khi chỉ cách trước đó... Mít Ơi NXB Văn Hóa Văn Nghệ 2014 Trương Thanh Thùy 200 Trang File PDF-SCAN Link download https://thuvienleducanh.vn/detail/mit-oi- https://drive.google.com/file/d/1VBcXHFyD74IWLkMvgtgLGwEm3vYTYghRhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1