Đêm khuya canh vắn, cãnh tịnh người êm, gió sầu phưỡng phất, giọt thãm chứa chang; một nàng con gái tuổi lối hai mươi, mặc quần đen, áo đen, đầu đội khăn đen, chơn mang guốc, mà món nào món nấy đều cũ hết. Bề nhan sắc cô có vẽ xinh đẹp, da cô trắng, mặt cô mịn, mày cô dài, môi cô đổ, hình vóc cô không cao không thấp, không mập không ốm ; nói tóm lại thì chẳng phen đài- các cũng hàng trâm anh: Nhưng than ôi! Người như cô vậy mà rãi làm cái cãnh tóc tơ rối rấm, duyên nợ hẳn hờ, làm cho cô phải hóa ra âu sầu giã dượi vẽ ngọc lun lờ. Giờ này, canh này, nhà nhà đóng cửa, người người ngũ êm, mà cô còn thơ thẫn dưới bóng trăng, ngẩn ngơ theo luồng gió: và đi và chắc lưỡi và thở than, rọc theo con đường Tân-an thuộc về Đất-hộ. Một Đoạn Sầu Tình NXB Tín Đức Thư Xã 1931 Phạm Minh Kiên 36 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1S8MeAHMAqFEl-TzYkoImfIVxUIL39QKVhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1