Tôi lấy làm thẹn mình trí thấp tài sờ, nhóm nhem trên con đường học thức, tôi cũng ít dám viết văn mà cũng chẳng dám ra mặt một nhà văn-sỉ, song le hiện thời gia thấy nước nhà điên đảo, dàn-quốc đã suy tồi, nhiều nhà văn-sĩ ra viết văn đề làm anh hướng đạo cho nước nhà, mà than ôi! trong số văn-sĩ ở nước ta hiện thời giờ chẳng biết bao mà kẻ, mà trong số người viết văn mà thương vì nước, cảm vì nhà thì ít có, phần đông là vì tư lợi! Than ôi! quốc-dân ta còn mê hồn một giấc nam kha, mấy nhà viết văn là mấy nhà đánh trống phất cờ để đánh tĩnh quốc- dân trong cơn mê muội, nếu viết văn mà vì tư lợi tức là cho bùa mê cho quốc dân đó! Hôm nay tôi viết ra quyền tiểu thuyết này, tôi chẳng dám tự mình rằng là không vì tư lợi, tôi chẳng dám tự mình là người biết thương yêu nòi giống, tôi chẳng dám tự mình là một anh hưởng đạo đánh trống phất cờ thức tĩnh quốc-dân, tôi viết ra quyền tiểu thuyết này là muốn giúp vui cho quí độc-giả, mà nếu độc giả xem qua quyển tiễu-thuyết này mà có chúc chỉ vui thì cũng may mắng cho chút ít nước nhà lắm! Một Gánh Giang San Cuốn 3 NXB Đức Lưu Phương 1931 Phụng Các 34 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1NvdYyLpAJV9_w3Bt2hs6Q76S1ViALAO_https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1