Việt-Sĩ đứng tựa bờ hồ tâm hồn ngơ ngẩn xa xâm, dường như bay tung lên chốn mịt mờ xanh ngắt. Chiếc lá gì dèo bay theo chìu gió, mùi hương hoa phưởng phất... với... với những khách thong thả an nhàn, hưởng cảnh khoải lạc sung sướng của trời đất. Những tiếng ca tụng vui mừng... làm cho Việt-Sỉ tự thẹn mình vì cơn thất vận, chiếc áo tơi đã rách, nào ai hay biết ẫn trong chiếc áo tơi rách kia là thân hình kiệt sỉ. Trò đời xưa nay vẫn thế, bẫm tánh con người thường hay miệt thị những người rách rưới bên ngoài, rẻ rúng những kẻ túng nghèo vì tiền bạc bên trong. Việt-Sỉ buồn thế thái nhân tình, buồn thói đời đen bạc, Việt-Sỉ bổ xử ra đi! Bỏ xứ ra đi, lưu lạc giang hồ, màn sương gối tuyết, đi đễ cầu hạnh phúc, đi đề lập thân danh. Một ngày kia, Việt-Sĩ nghe nơi dinh quan Tham-tưởng Tô Châu thi chọn hai người Mã-khoái: tuy Việt-Sĩ tự biết tài mình không phải để lãnh cái chức sai khiến của một vị quan khét tiếng tham nhũng như Hồ-Thành. Hồ vẫn là tôi yêu của Tây thái Hậu. Một Khối U Tình Quyển 2 NXB Bảo Tồn 1937 Việt Đông 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1sNTQ26qVqwTpVjrji2stG6ILmpugqxVbhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1