Ngọc-Lựu thuật đến đây, cậu ta hùng chi nên nói tiếp: Vậy mà ông tưởng tôi chịu nhịn sao ? Dễ hôn, dùng phương kia không đặng, tôi dụng qua kế nọ. Này, chuyện này rất kín, tôi tin ông mới nói cho ông nghe, ông dùng cho người ngoài biết, không nên đa. Tan-sun-Kahet nghe dặn, anh ta ngỏ châm chĩ Ngọc-Lựu và đáp một cách tỉnh táo rằng: - Ý, ông tưởng người ta dại lắm hả, cái điệu làm thầy ngải, người ta nói thiệt với mình, mình lộ ra ngoài thì ông tổ bẻ cổ chết chớ phải sao. Ngọc-Lựu nghe nói gặt đầu, chàng lấy thuốc ra hút, và chẫm rải thuật: Này ông, việc thắng Cao-ý-Kiến, có lẻ tôi nhờ ông trả thủ rửa nhục đặng, chĩ có việc sau này là tôi phải cần dùng bùa ngải mà thôi. Số là ông thân tôi có mời ông Trần-công- Bình qua nhà, tính việc hôn-nhơn cho tôi và cô Hồng-Hoa, ai dè ông già quái gỡ ấy cự tuyệt. Cha tôi năn nĩ hết lời, một ông cũng không gả, hai ông cũng không gả; úy ông già thật là kỳ cục. Một Mối Thâm Thù Cuốn 2 NXB Xưa Nay 1932 Việt Ái 24 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1DVoSQpO92wxpZDWA2Ry-xWNmlYsFS-9Jhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1