Từ đời thượng-cổ người ta đã biết ưa chuộng sắc đẹp của đàn-bà: sắc đẹp của nàng Tây-Thi, Ỷ-Lan mãi đến đời nay vẫn còn được người đời ca-tụng. Sắc đẹp thiên-nhiên thì vẫn là quí nhất nhưng mà người có vẻ đẹp hoàn toàn rất hiếm. Bởi thế người ta phải chế những thứ phẩm-sức để bồi-bổ vào những chỗ khuyết-điểm. Đàn-bà cần phải đẹp. Vốn dĩ yếu đuối hơn đàn-ông, sắc đẹp tức là cái khí-giới mạnh nhất của phải phụ-nữ đề chống-chọi với những nỗi khó-khăn ở đời. Không phải chỉ sống ở chốn thẩm-cung như lúc cổ thời, đàn-bà đời nay cần phải tiếp-xúc với đời: ở nơi yến tiệc, ở trong buồng giấy, ở chỗ bản hàng, ở trong xưởng thợ, bất cứ ở chỗ nào người đàn-bà đẹp cũng được trông ngắm, kính nể, ưa chuộng. Sắc đẹp chính là biểu-hiệu của sự hạnh-phúc vậy. Muốn Đẹp NXB Tân Dân 1935 Mộng Khanh 156 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1W_KrwIEBPqp47Ax-qyc8iqfrmZLHV398https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1