Trời lạnh, bảy giờ tối. Một nhà quan rất lịch sự. Trên tường treo tranh tầu, câu-đối, có bầy tủ-chè, sập gụ, salon tầu. Hai bên tủ chè có hai cửa thông với nhà trong. Bà Lớn (40 tuổi, mập-mạp, còn xuân, ngồi trên sập hút thuốc, đánh môi). - Quái thật! con bé đi đâu mà bây giờ chưa thấy về. Quít ơi... Quít...! Thằng ranh này lại cũng nhảy đi chơi rồi. Nhà vắng cả, trông vào nó và cô ả coi nhà thì chắc nhiều. Quít! THẰNG QUÍT (23 tuổi, mặt mũi sáng-sủa, nhanh-nhẹn và vui tinh). Dạ... bầm Bà-lớn gọi con...? BA LỚN - Còn gọi đứa nào nữa... Mày chết đâu mà tao gọi hết hơi không thấy? Cứ tối nào, cơm xong, là ra ngay máy nước với các mẹ mày ngoài ấy. Liệu sắc đấy! Cô mày đâu? Nặng Nghĩa Tớ Thầy NXB Trung Bắc Tân Văn 1935 Tương Huyền 72 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/15JMSgrsi8Gf_47aStZZueGaDqJ6mPAtbhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1