Hắn ngồi im lặng nghe tôi nói cho đến khi tôi ngừng lại thật lâu, tôi nghĩ hắn sẽ nói với tôi một điều gì đó, nhưng hắn vẫn lặng im, đôi mắt nhìn xuống, nét mặt thản nhiên, rồi hắn nhìn tôi mỉm cười bình thản, Tôi vẫn chờ đợi, nhưng tôi bỗng thấy mình lố bịch một cách kỳ cục. Có phải hắn vẫn đợi tôi nói tiếp hay không. Tôi cũng không biết, thực tình tôi thấy không còn điều gì để nói tiếp nữa, nhưng sao hắn cũng không nói gì vậy, hắn có nghe thấy tôi nói từ nãy đến giờ không ? Biết đâu hắn cũng không hề nghe gì hết. Thực là một việc vô ích. Tôi kêu lên với tôi như thế. Thực là vô ích. Nguyệt San Tân Văn số 25-1970 Ngã Đạn NXB Tân Văn 1970 Dương Nghiễm Mậu 129 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1fKOoOpc_wJ7nuLVJn35av7fnHPgec6crhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1