Tôi tỉnh dậy trong tiếng kêu gọi huyên náo khắp toa tàu. Những người ngồi gần cửa sồ đều ngoảnh lại nhìn lên vai áo mình với một vẻ hoảng hốt pha lẫn bực tức. Tôi cũng làm theo họ, không một thoảng suy nghĩ, như tri óc đã đông đặc, bít bưng hay rơi rớt đâu mất dọc đường. Từ khoảng vai xuống cảnh tay áo trắng tôi lốm đốm những vết máu đã thẫm màu... Những người bên cạnh cũng tìm thấy trên vai áo họ vết máu như tôi và kêu lên rối loạn. Tôi thì yên lặng, dửng dưng. Một người nào ngồi đằng sau bỗng đẩy lưng tôi ra kêu lên thảng thốt, như tai họa đã thực sự đến với họ, kìa máu bê bết cả đàng sau vai áo, cô ơi. Máu. Máu từ đâu vậy. Sao lại có máu đàng sau vai áo, trên cánh tay tôi. Trong trí tôi thoáng hiện lên những câu hỏi, nhưng tôi vẫn chút bận tâm thắc mắc, vẫn ngồi nguyên dáng điệu cũ, một tay tì lên khung cửa sổ, và tay kia như một nương tựa hững hờ, buông thõng trên thành ghế, bất động và tê liệt. Ngày Qua Bóng Tối NXB Sống Mới 1979 Nguyễn Thị Hoàng 142 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1zvy7K47rGdwvlv8iYfZ1M1sbUBBX6XEAhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1