Thanh-Địch thường bảo tôi: « Anh không nên mơ mộng lắm. Ngây thơ, anh ưa sống với một tấm tình ngây thơ; Thì mặc kệ anh, anh cứ đâm đầu vào cuộc đời đầy thi vị ấy, rồi tỉnh giậy anh mới biết nó phụ-phàng anh. Anh chỉ là cái đồ chơi của sự du dương êm ái mà các nhà văn-sĩ, thi-sĩ đã tạo ra đề mê hồn những người mơ mộng như anh ». Tôi cho lời của bạn tôi thậm vô nghĩa-lý, và đem lòng khinh bạn hết sức. Tồi lại tự phụ rằng chỉ tôi và một đôi người nữa mới biết hưởng ái tình mơ mộng, lý- tưởng, xa xăm, mới có quả tim rung-động trước cái « ngây thơ » mà trời chỉ đề riêng cho hạng người có « tâm-hồn thi-sĩ », như tôi là một. Chử như Thanh Địch cứ bo bo giữ cải vật chất, không cảm thấy sự huyền bí cao xa, thì những « của qui » ấy chở mơ tưởng vào. Ngây Thơ NXB Đắc Lập 1934 Mai Tuệ Tường 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1TCBWzPlgrdzUEOw76p75p7RdUTvBz3wJhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1