Nào phải đâu vô tình với nghề hàn-mặc! Nhưng văn-chương vốn là của hiếm, có kẻ mòn một đời trong phòng tối chưa nghĩ xong câu thơ ; hả dám phóng bút cho xong chuyện, bôi chuyện cho có sách để trưng tiếng văn-gia, tác-giả với một dúm người quen thuộc. Đã lâu nay: bằng tiếng, im hơi, tôi chỉ muốn: trèo khắp núi, lội khắp nguồn, rắc ngày xanh trên cỏ xanh, tìm lẽ thực trong gió bụi, rồi chờ đến khi tóc điểm màu sương sẽ trở về « khóa » mình trong tháp ngà, gửi những điều đã học hỏi được vào mực đen giấy trắng. Nhưng bạn thúc tôi quá gấp. Luôn luôn, tiếp được tin nhắn-nhe, tìm gọi. Bạn bảo có hàng nghìn độc-giả viết thư trách-cứ sự chậm trễ, khuyến-khích sự xuất-bản. Cái đó, tôi không giám tin lắm. Tôi chỉ tin ở bụng liên tài của bạn, trước sau như một, sẵn lòng in tất cả những văn tôi viết, và hễ gặp là sốt-sắng giục tôi viết văn. Ngày Xuân La Bích Vân NXB Minh Phương 1936 Tân Hiến 46 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1oBOj2BnMJhaeoQ1UNkecZNhdIaeRoGdOhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1