Tôi xem xong bức thư, cái buồn của tôi hiện ra không tài nào ngăn được không hiểu vì lẽ gì mà lại đến mắt tôi những dòng chữ lạ lùng như thế. Nghĩ vơ nghĩ vẫn, cả ngày hôm ấy không muốn làm việc gì, sau tôi phải tìm cớ để tự yên ủi tôi: không lẽ một người có học thức như Mộng-Lý mà lại ăn ở ra lòng chim giạ cá thể ư? chắc có đều gì dận ta, nên viết thơ nói dồi như thế chăng ? muốn gập mà hỏi nhưng không sao mà gập được,... tôi hậm hực về câu truyện ấy đến mấy tuần lễ, lúc nào cũng ngần ngơ... Một hôm, tôi xuống chơi chùa Họa, xe đến nửa đường gập Mộng-Lý, tôi bảo xe đỗ xuống, Mộng-Lý nhìn tôi có vẻ lạnh lùng: " hôm nọ bác tiếp được thơ của tôi, hẳn đã rõ cả, bác cho phép tôi đi có việc và từ nay bác có gặp tôi ở đâu, xin đừng hỏi han e không tiện." Nói xong quay lên xe về.. Nghĩ Thân Mà Lại NXB Đông Tây 1929 Lê Huyền 40 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/12KJ1akg-_s3_cYzV6DdSHvv0iwqMSx-Dhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1