CAO BẰNG NÓI: Chả! Thằng con nít mà nói chuyện nghe lổ mảng quá, vậy mới xứng đáng là con của một nhà có gia-giáo đa, cũng đáng khen cho em khéo dạy con đa! THỄ-PHỤNG NÓI: Trời ôi! Con nói vô phép nên cha con giận rồi đó thấy không, thôi lại xin lỗi cha con đi! HUÂN-CÔNG NÓI: Cái gì xin lỗi ? Cái người đó là người của tôi không đáng kinh, thà là chết tôi tôi chịu, chở tôi hồng thèm xin lỗi đâu. CAO-BẰNG NÓI : Đó! Coi kìa, em nghe nó nói không? Nó dám khi để tôi đến đồi vậy quả không! Em dần nó về đây đăng nhục mạ tôi hả? Tôi tự bấy lâu nay chưa từng bị ai nhục-nhả thế này, đến nay sả gì cải thằng con nít tiểu- quỉ như vậy mà dám xúc phạm đến tôi, thế mà em điềm- nhiên vậy hả? Để tôi ngắt họng nó rồi coi nó làm gì với tôi cho biết. Nghĩa Nặng Cha Con NXB Xưa Nay 1932 Huỳnh Thũ Trung 36 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1tGaBmr0dhrOsGzRfDTcwDs07pGZSvXURhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1