Rừng Long-Biên, qua một đêm quá rét, trên những chiếc lá xanh nom còn đẫm ước giọt sương thu, xa trông xanh ngắt một mầu cây lá u-âm khuất tịch, khóm sa-mù chưa tan sáng, hơi lạnh còn dì dèo bay, các loại thủ rừng còn đang chui trong tà ủ ấm. Bồng một tiếng còi từ giữa rừng bay tan bốn phía, tiếng còi như rền như chác, khiến cho con chim đang ngủ phải đập cách bay tung, con thú đang mơ phải co giò chạy trốn. Tiếng còi thôi dứt, trên con đường chẹt, một thiếu nữ mặc đồ vỏ, đầu bao một lớp nhung vàng, tay cầm gương trầu, mình ngồi lưng ngựa trắng, từ từ nhắm hướng có tiếng còi thổi tiến vào. Khóm sa-mù chưa tan sáng, thiếu-nữ lướt ngựa qua một rặng cây rậm, bồng thiếu-nữ nhanh mắt thấy một bóng đen chui vào bụi rậm, thiếu nữ thét to: À, Triệu-Phã, một tên khốn nạn, bán nước cầu vinh, cô nương nhà mày đã nhọc mệt suốt đêm tìm kiếm. Tưởng đã thất vọng, nào ngờ trời không để cho đứa gian manh được sống. Ngọc Trắng Gương Trong Quyển 3 NXB Đức Lưu Phương 1937 Việt Đông 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1ieGU3xqhAsurn8COf-fneZ5-pYSyC8-khttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1