Đời nay các cậu học-sanh đi thi, đi hạch, đi bằng xe lửa, xe hơi, chớ đời xưa mấy ông cựu học đến kỳ khoa cử, chỉ nhờ có hai bàn chưn mà vượt đèo băng núi cho tới chỗ thi trường, dẫu ngàn dặm xa xuôi cũng chịu, đi mấy ngày đường cũng cam. Tay xách khăn gói, mình bận cái áo đen vừa dài, vừa rộng thênh thang, kẹp bên nách cây dù xệch-xạc đã trải mấy xuân-thu dùng che mưa nắng; coi bộ dạng thiệt quê mùa chất phác ; nhưng cái lốt bề ngoài không đáng quan-tâm, miễn sao trong mình đeo nặng bầu kinh-sử, cho tinh tình cao thượng là hơn, nên cứ ung-dung nhẹ gót tang-bồng. Bước tới đèo ngang, trên non dưới biển, cảnh tượng nguy-nga, sực nhớ lại ngâm bài thơ của bà Huyện Thanh Quan, vẫn chưa chịu là tuyệt tác, còn muốn vịnh một bài khác cho hay hơn : mày râu há để thua phường khăn yếm...! Ấy là do lòng hiếu thắng của loài người, không ai chịu phần kém ai... Ngọn Đèn Công Lý NXB Qui Nhơn 1935 Thanh Lam 64 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/16QJFhHY_0-BUdiyO2FsiRHDJV36C-bkKhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1