Câu chuyện xoay quanh một nhân vật được nhắc đến nhiều nhất là Nguyễn Chạc - nhân vật mang sứ mệnh kết nối và cũng là cái cớ, để tác giả đẩy các nhân vật của mình trực diện với ánh sáng mặt trời. Tất cả các nhân vật trong tiểu thuyết này đều có thái độ sống quyết liệt, tùy lúc mà đậm nhạt khác nhau theo lực nhấn nhá cảm hứng rất chừng mực của tác giả khi khắc họa. Dạng cấu trúc tiểu thuyết rời rạc như thế không mới, một số nhà văn hiện đại và cách tân ở phương Tây - và cả Trung Quốc - đã từng áp dụng. Nhưng áp dụng cấu trúc “chẳng có cái nào ăn nhập tới cái nào” cho một không gian đa chiều, cho sự xáo trộn nhuần nhuyễn nhưng phức hợp các yếu tố thời gian, cho nhiều giọng văn trong một tiểu thuyết chỉ với khoảng 50.000 từ… thì đây là tiểu thuyết “rời rạc cố tình” đầu tiên mà tôi được đọc. Một tiểu thuyết đã được viết không bằng những lề thói quen thuộc. Đọc, với sự “cảnh báo trước” của tác giả, làm người đọc vừa bị kích thích sự tò mò, lại vừa phải cẩn trọng với từng chữ từng dòng, vì sợ… “không thể kể lại giấc mơ một cách trọn vẹn”. Để rồi khi gập trang cuối cùng của cuốn sách lại, bạn sẽ thấy sự hấp dẫn ở đây không rời rạc bao giờ. Ngược Mặt Trời NXB Hội Nhà Văn 2012 Nguyễn Một 141 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1Jor0G_J1rmFstYFeQ7RUykE2-BmLaW8Mhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1