Trong nước Trung-huê, người có đến có biết, không tỉnh nào người xinh cảnh lịch bằng tỉnh Tô-châu; thật là một cãnh phiền ba, nữ tú nam thanh, quan-quân đô hội. Người chưa tầng bước đến, mới đề mắt trông vào, lầm tưởng minh còn trong mộng huỳnh lương, lạc nẽo tới cãnh Thiên-thai Bằng đão. Bởi vậy những vương tòn công tử, phủ-hộ hào-gia, cùng là những khách phong-lưu ở viền phương nghe tiếng tìm tới chơi thường hay lấy đêm làm ngày, tỉnh say canh vắng. Hễ tối lại rão bước chung quanh thành-phố, nghãnh mặt ngó lên cửa sổ lầu, thì thấy, đèn giăng sáng rở, nghi-tiết trang-hoàng, đờn địch nhặc khoang, ca-xang lãnh lót. Trừ ra những người không có chút tình gì, mới là ngơ mắt lãng tai, bỏ qua không vĩ tới. Chi như những người mà có mang nặng chử tình. còn bận bịu bên lòng, dầu là ở cách xa, vắng nghe tiếng đờn ca, cũng tìm đến dưới lầu, đứng lóng tai nghe, quên khuya quên sáng. Người Bán Ngọc Cuốn 4 NXB Đức Lưu Phương 1931 Lê Hoằng Mưu 134 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1CWhVV1cF9vpg5W0zEeM8RzEawbK_mLnOhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1