Dân tỉnh Võ-Kinh kéo nhau đi lánh nạn gần hết. Anh-Dân cũng đã đưa gia quyến về quê ngoại, chín giờ tối thì đến nơi. Trong khi hốt hoảng chạy giặc, còn có nhiều giấy má quan hệ bỏ quên lại nên anh Dân dù biết chắc nhiều sự nguy hiểm tây đình có thể sảy ra, cũng phải dân thân mà quay lại Võ-Kinh lây nôt. Phải, vì đi lánh nạn là cốt thoát lây thân khỏi vòng tử địa nếu không mang theo được những vật thiết dụng thì dẫu thoát chết chăng nữa sau này cũng chỉ thấy vợ con nheo nhóc vì sự nghèo túng mà thôi. Nếu không quay lại Võ-Kinh ngay, thì sự nguy hiểm càng ngày càng tăng mà có lẽ đêm nay những quân khốn nạn đã nhờ gió bẻ măng mà vào lục soát hôm tủ từng nhà. Một mình ngôi trên chiếc xe độc mã, hai ngọn đèn dầu hỏa lập lòe, không đủ soi tỏ đường đi. Anh-Dân không phải là một tên sà-ích thiện nghệ và lại đường lỗi gồ-ghề nên xe chôm chôm lên, ngựa thở hồng hộc. Người Giời Cuốn 1 NXB Thái Sơn 1935 Hàn Gị Uyên 12 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/173vBtrfSTfFW7aeeqBQkZxcyskDijpqghttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1