Em ôi! Nghĩa trước quyết phuôi pha, son phấn chẳng phai màu trắng bạc tình sau mong chấp nối, bút nghiên không thẹn tấm lòng vàng. Nhân mà em; đã vui câu phận gái chủ tòng, em nở đề cho tôi: tơ duyên phải não nùng tất dạ, trời ôi ! nhớ duyên trước lụy rơi lả chã, tưỡng tình sau rời rã ruột gan, tưởng hôm nay thiên các nhứt tràng, nào dè lại hai phan cách bút. Em ôi! em vội chi mà về, Ngưu-Lang Chức- Nử một năm gặp có một lần mà người ta còn rọng ngày giờ than vãng, huốn chi tôi cùng em, hơn 3 năm trời xa cách, nay mới gặp gở nhau đây, chưa phân cạn hết lời, em nở nào từ giả : cô giáo Hai nghe nói, cô day mặt lao nước mắt, đoạn cô ngồi ngô mong mà cập mắt chỉ đượm giọt hồng không ráo. Gió lại rai thổi, ngọn cỏ phất phơ úa úa vàng vàng. Người Phải Kẽ Quấy Cuốn 1 NXB Đức Lưu Phương 1931 Dương Quân 36 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/13tVT177vZoiKwvovk2zDet72l4WBrEE-https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1