Đối với văn chương người ta thường có cái quan niệm lạ: xem văn chương như một trò chơi, nhà văn sĩ như một người thừa vậy. Hai chữ văn sĩ lắm lúc thành ra một tiếng khinh bỉ dùng để chỉ một hạng người vô dụng, ăn hại, không làm nên gì, trong xã hội không đáng có một địa vị gì hết. Ngay từ hồi trong nước còn sùng- thượng cái học từ chương cũng ít ai hiểu được giá-trị thực của văn chương và cái thiên chức thiêng liêng của nhà văn sĩ. Các cụ ta xưa những lúc cùng năm ba anh em, ngắm bóng trăng lấp lanh trên giòng nước, cao hứng có ngâm một vài câu thơ Đường, thơ Tống chẳng qua cũng chỉ cho là một cách tiêu khiển mà thôi. Còn nói gì bây giờ! Đến cái địa vị nhỏ mọn là một vật tiêu khiển, ván-thơ cũng không giữ được mà phải nhường chỗ cho bao nhiêu món tiêu khiển khác. Người Sơn Nhân NXB Đắc Lập 1933 Lưu Trọng Lư 86 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1kipAf9NlxQku4iF7_XvMYBF98qlNnJ6xhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1