Mùa hè năm 1944, Hải Phòng khó sống, chị vê' làng ở với dì ruột. Thỉnh thoảng chị đến nhà tôi chơi. Tôi mới ở tuổi thiếu niên mà đã ngẩn ngơ trước sắc đẹp của chị. Chị thường mặc áo lụa màu mỡ gà, ít khi vấn tóc, mở tóc đen mượt chảy dài như suôi qua đôi vai tròn và đầy đặn xuống sau lưng chị. Mỗi khi nói, chị thường hơi líu ríu, líu ríu nhưng giọng lại rung lên trong ấm lạ thường. Khi chị cười, mà chị thường luôn cười, tất cả trên người chị dều cười, miệng cười, mắt cười, đôi mắt đen cong lên, tóc và vai cũng cười theo. Da chị nõn nà, da và lụa như lẫn vào nhau, những đường Những Cánh Hoa Quỳ Dại NXB Phụ Nữ 2006 Nguyễn Bản 260 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1kWwZgnr1P1daLYP8WkqSJ5_8z5zdQUjFhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1