Tôi muốn so sánh một số thanh-niên cùng thế hệ với tôi, với những bệnh nhân tuyệt vọng xuốt ngày băn khoăn tìm cách để quên rằng mình đang sống. Vì thanh-niên không biết sống với gì cả, gia-đình, công danh, xã-hội, những sợi giây kết lại thành hai tiếng «bổn phận» không thể đem lại cho họ một lẽ chắc chắn để sống; họ phải đau lòng đạp lên trên bổn phận để đi tìm thuốc phiện, xác thịt... Nhưng đi vào tiệm thuốc phiện, hộp đêm, họ không tìm thấy an ủi. Họ đi ra. Rồi trở lại cần phải lại nhưng trở lại để làm gì. Để thấy xác-thịt mình dơ bẩn hơn, tâm hồn mình chán nản hơn, và để đi ra một lần nữa với sự trụy-lạc hoàn toàn ở xác thịt và trong tâm hồn. Và từ đấy, sống đối với thanh niên chỉ như qua một bãi tha ma; hai bên đường họ theo ngổn ngang những nấm mộ, dưới ấy gia đình công danh, thuốc phiện, rượu mạnh, xác thịt, đã vùi xâu cả hi vọng hạnh phúc, trí phấn đấu, lòng nhẫn nại... của họ. Những Nấm Mộ Của Thanh Niên NXB Thụy Ký 1938 Lê Thanh 168 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1Nd-N1Pq3H9UJx40Rh9Ff9oP69bj8mm9rhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1