Phật dạy: Ví có người ân sâu dốc trả; Cõng mẹ cha tất cả hai vai; Giáp vòng hòn núi; Tu Di Đến trăm ngàn kiếp ân kia chưa đền. Thật vậy! Ân nghĩa đó, công đức đó sánh vượt non Thái, sâu thẳm đại dương. Làm sao có thể đáp đền? Trong Phật đạo, chúng ta không thể đem thân tâm như trần sát phụng sự mẹ cha mà có thể trả hết ân sinh thành. Chỉ dùng thuyền từ đưa song thân vượt bể mê lên bờ giác mới mong nói đến hai chữ Hiếu đạo. Cho nên Hiếu tức là Đạo, Đạo tức là Giác; tự giác giác tha, giác hạnh viên mãn. Bi trí tròn đầy. Vì vậy nhớ đến mẹ cha là nhớ đến đạo lộ giác ngộ giải thoát. Mỗi chúng ta từ thuở nằm nôi đến khi khôn lớn, người cất bước vào đời, kẻ rẽ sang nẻo đạo… tao ngộ phân ly. Song không ngày nào mẹ cha không nhớ mong, không trông đợi, không thầm gọi tên con trở về đón cha yếu mẹ già dẫn lên đất Phật! Cha là trái tim, mẹ là đôi mắt luôn dõi theo bước chân con trong suốt cuộc hành trình. Cho nên những ai không nhớ đến cha là từ Núi Thái Bên Nguồn NXB Tổng Hợp 2003 Thích Nhật Quang 25 Trang File PDF-TEXT Link download https://drive.google.com/file/d/1IauJ7zALGWqbio948OXfdr8-VDOGFIxghttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1