Bà huyện tánh hay tưởng phật trượng tăng. Chùa phật nào cũng đi cúng, thầy chùa nào cũng thi cho. Có một bữa, bà huyện sấm sữa đăng hương lễ vật đặng đi cúng chùa phật. Bà dạy con là Nguyễn-băng-Tâm đi theo với bà cùng là vài đứa gia-nhơn tùng sự. Còn người gái lớn bà đễ ở nhà coi nhà. Vì thứ bấy lâu du học, không ai dạy dỗ về việc thờ trời kinh phật, nên bà biểu theo bà lên chùa lạy phật cầu–phước. Từ nhà cho tới am- tự phải đi một chặn xe-ngựa, vì đường xe hơi đi không đặng; lại gần tới chùa, phãi một khúc đi bộ nữa. Đường xa lại trắc trở, nên sáng hửng tưng đi cho tới mười giờ trưa mới tới nơi. Khi vào chùa, bà hối bày lễ vật dưng cúng, cúng lễ quì lạy rồi, thì đến giờ dùng cơm trưa. Tương rau xong xã, bà tính nghĩ trưa, đợi bớt nắng rồi thông thả lên đường. Trong lúc đó cũng có ra mắt Kiết-ma cùng là cúng một hai đồng nhan dầu cho chùa. Ơn Trả Nghĩa Đền Cuốn 1 NXB Đức Lưu Phương 1931 Trương Hoàn 40 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/14ZO8Img-UPu8KO1GGR4_9N_Y7zy9kVezhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1