Làm người trong trời đất, hề học ắc phải hành. Hành là làm cho có ích với cái danh, hành là chỉ cho không hư cùng bổn phận. Xét cho kỷ áo đầu mình bận? Suy cho tường cơm đầu mình ăn ? Nợ áo cơm là nợ không ngắn, ơn hóa dục là ơn khó dễ. Đời nào cũng là đời thi lê, cuộc nào không phải cuộc văn-minh. Hôn-mê chỉ tại nơi mình, lầm lạc vì ta vụng tỉnh. Khu-khu ngồi chỗ kín, nắng- nắng giữ nề xưa. Cứ ngủ hoài bất kể sớm trưa, chừng thức dậy đà không chỗ bước?? Bởi quyền lợi họ đà giành trước, đàng nào thông họ choán đi rồi ; cũng tĩ như hùng nấu chỉ xôi, mình chậm miệng hết xôi chỏ, cho nên: Việc hủ lậu khuyên anh chừa bỏ, đàng văn-minh bươn bã theo người, nếu bo-bo cổ chấp vậy hoài, không khỏi hiệu « Tam-gia-thôn lảo ». Phu Thê Ngụ Luận Cuốn 2 NXB Bảo Tồn 1932 Nguyễn Trọng Quyền 38 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1d4A7CubdgVzuXA5pNipHOuKaYeP1xHaxhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1