Tôi rời Nhatrang vào Sàigòn năm 1960 và chỉ trở về quê vào những dịp Hè. Tôi đã bỏ lại sau lưng ngôi trường Võ Tánh, hàng thông trên bãi biển và một vài môi tình con mà đoạn cuối là một xấp thư tình ưên giây pelure xanh dương cùng những giọt nước mắt của người nào đó...không phải là tôi. Chuyện học hành và đời sống xô bồ ở Sàigon đã khiến tôi có lúc tưởng như mình không còn có mộtquê hương là thành phố Nhatrang nằm trong ngăn trí nhớ nữa. Mỗi lần về quê, tôi không sống ở Nhatrang mà vào Ba Ngòi, ở đó có đồn điền và đìa nuôi cá của ông chú tôi, để ngày ngày đi tắm biển, câu cá, đánh lưới và theo người chăn bò lên núi bắn chim. Thủa ấy, tuyến dường xe lửa Sàigòn-Nhatrang còn chạy rất yên. Việt Cộng chưa đặt mìn phá hoại đoạn dường này. Chỉ cần khởi hành ở Nhatrang 7 giờ tốì thì đúng 7 giờ sáng hôm sau là đến Sàigòn và ngược lại.Tôi dể ý thấy cứ đúng 8:30 tối là chuyến xe từ Nhatrang xuôi Nam chạy qua đồn điền nhà tôi. Tiếng còi phát ra từ đầu máy chạy bằng than và củi dạo ấy ngân vang, kéo dài, âm thanh nghe thật thê thiết, não lòng đồng thời như cũng gợi nhớ, thôi thúc người ta đi đến một chân trời nào xa lạ. Quỷ Ma Và Học Trò NXB Nhật Thanh 1998 Huỳnh Văn Phú 188 Trang File PDF-SCAN Link download https://archive.org/details/quymavahoctro0000unsehttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1