Cảnh nhà một vì quan văn. Vợ chồng Triệu-Khải đang cùng nhau trò chuyện, có mấy đứa con nhỏ đang xẩn bẩn. TRIỆU-KHẢI nói: Này phu-nhân ôi! Phu-nhân nghĩ lại đó mà coi: Phủ qui như môn tiền tuyết, công danh như thảo thượng sương, kiếp phủ sanh nghỉ đến ngàn trăm đường, nợ trần thế suy ra càng chán ngán. Bởi vậy cho nên: Lòng mộ đạo từ bi vô hạn, chỉ ham đều thong thả chẳng cùng, quyết đem thân vào chốn cửa không, thà dưa muối mà lòng thỏa thích, chở quan tước cân đai ảo mảo nầy mà chi? PHU-NHÂN nói: Chàng phân vậy thật là chẳng phải, có lẻ nào dứt ngải đoạn tình, ai đi: nợ quốc gia anh còn mang nặng trong mình, ơn phụ mẫu chàng vẫn chưa tròn đáp, còn tình chồng vợ nghĩa cha con man-mát, mà đi tu sao cho thành đó chàng? TRIỆU-KHẢI nói: Mưa có lời ngăn cản, ta chí quyết không sai, thà là: sớm trưa áo bã quần gai, chẳng chuộng mảo vàng đai ngọc. San Hà Xả Tắc Cuốn 1-2 NXB Xưa Nay 1936 Tú Tòng Khê 40 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/drive/folders/1nqV72DR7augsLhF5VHtB_zaGHfGhbeLBhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1