Dọn cảnh nhà sang giàu của Lý-Quảng, Sở Vân đang ngồi một mình trong phòng mà thở than duyên phận. Sở-Vân nói: Tôi nghỉ lại cái thân phận của tôi ngày hôm nay đây: Đả lắm lúc gian hồ trải bước, cũng nhiều phen khách địa lưu linh, mình biết mình là phận bố kinh, mà họ lầm tưởng là trang quân tử. Ấy cũng vì chuyện riêng có một chút mà tôi phải buộc lòng giả trai từ thuở đó cho đến nay. Than ôi! Duyên nợ éo-le gay-cấn, đã thấy nhau mà chẳng dặng hiệp nhau. Anh Lý-Quảng anh ôi! Em vẫn biết rằng: Đó cùng đây sẵn nợ về sau, trời đã định duyên tình ân nghĩa; nhưng mà: Ca Vọng Cổ: Ấy lỡ tại vì, lâu nay ta đây giả trai ai ai cũng rõ, Bởi vậy cho nên, nợ duyên đà lở, mình đành chất chứa sự nhớ và thương! Tại ta đây, lòng nào trách trời cao đất rộng, thật là rất thảm thê tình. Sở Vân Té Lầu NXB Xưa Nay 1936 Tú Tòng Khê 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1jKHi1VUdMAfRUxjGPFA190g-vnhNUQc4https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1