Trời hè . Giải cát vàng miền Dung-Bắc như bị rang dưới ảnh nắng ghê người. Không một tiếng động. Vạn vật đều hình như bị sức nắng gay-gắt, nhọc mệt không buôn lên tiếng nữa Mây đám cỏ trước kia sanh tốt bao nhiêu mà bây giờ đã bị đốt sém, không sao mọc lên được nữa. Không một chút gió nhẹ. Mây hàng cau vượt lên sau bụi cúc tần, hình như nghẽn cổ nhìn về phía xa xem có thấy mây đen kéo lại. Nhưng không, trời cao tít, sáng trắng không chút gợn, tha hồ mặc sức cho ánh nắng của con qua lửa vẫy vùng. Con đường trắng sóa chơi-chang, nằm giải không động, trên mặt cát còn vết chân người in rõ ràng, không tí sóa nhoà, Mặt trời tuy gay-gắt nhưng rồi cũng phải dịu dần, Một luồng giỏ nhẹ thổi, tiếng chim bắt đầu ríu rít trên cành. Vi vo một vài chiếc sáo diều gợi cho ta cái cảm-giác mát-mẻ nhẹ nhàng của buổi chiêu hè mát dịu. Trái lại lúc trước, trên đường vắng vẻ bây giờ đã thây đông đúc nhiều người, có lẽ đều là những kẻ tìm nơi hóng gió. Tự phía đằng xa, ta thoáng thấy một người đi lại. Người đó trông tâm thước, mặc bộ áo võ trên mẫu sanh nhợt, đi đôi giầy da báo vằn đen. Sơn Đông Kiếm Hận NXB Mai Lĩnh 1937 Văn Tuyền 256 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1AfffDfYivTSYVlyu4FO3f2w5eSSVIKHghttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1