Đường cổ Ngư, một đêm mưa gió. Trên vực trời đen tôi như mực lâu, nước tuôn xuống như thác, đỗ rào rào trên những ngọn đa rung chuyển, rập rờn, sau mỗi trận gió cuốn từ hướng đông-nam đưa lại. Chớp thỉnh thoảng lại bịt sáng lóa, làm nổi hẳn cả một khoảng trời thê thảm, cả vạn vật đang tráo lộn, rốn rập giữa cơn giông tố phủ phảng. Sau mỗi tia chớp lại tiếp theo tiếng sàn nổ ran hay tiếng sét kinh hoàng, vang động, triển miền trong không gian man mác. Giữa cơn bão lớn, một bóng người khom lưng cúi rạp, hai tay ôm ghì vào ngực một bọc vải trắng ngần, mạnh dạn sông pha, mặc cho gió rụt với mưa tuôn, trên con đường nhựa, bóng nhầy những nước, dưới những bóng đèn điện, ánh sáng trắng mờ. Nếu ta lại gần ta sẽ nhận thấy một thiếu niên trai tráng, mặt đầy vẻ đau thương, bận một bộ âu phục màu xám, ướt sũng, dán bám vào tấm thân vạm vỡ. Sóng Hồ NXB Nam Hoa 1937 Vũ Thúy Đắc 52 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1b1zIgyJ2SKw9AHlAWvzadLMdpKSPaqnDhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1