Buổi chiều đông, lạnh lẽo, nhửng hạt sương lờ mờ tỏa, gió đưa ngàn cây xao xát, như rên xiết, như thở than, rồi tựa nhau như tránh cơn lạnh lùng, tìm hơi ẩm áp, trong khoản rừng, rừng sáu nước độc, dựa chơn núi Chứa-chan, tiếng suối vẫn reo lách tách, dòng nước chãy cuộn lạnh lùng. Thỉnh thoản nghe những tiếng dang động, tiếng dội rì rền, như sơn tinh hải quái, cái tiếng dang động làm cho những dân phu ở xung quanh gần lộ phải lo sợ phập phòng. Cái tiếng của, của Chúa sơn lâm. Chúa vừa đi vừa kêu, như Chúa khóc, khóc cái đêm đông lạnh lùng, khóc cái cỏi đời tịch mịch trong buồi hoàn hôn, và lại khóc, khóc nấm mồ chưa ráo đất, không kẻ đơm cơm quãi cháo, cùng khóc với khe suối rỉ rã than tiếc nhớ nhung. Chúa khóc, suối khóc, nhưng hai cái giọng khóc vẫn khác xa, một đàng đìu hiu than thở như giọng nam-ai, giọng oán, một đàng dang động rầm rì như bản mạt-xây-dê, Suối Chảy Bên Mồ Cuốn 2 NXB Đức Lưu Phương 1936 Việt Đông 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1kOID37Oo5OoUJth5MEbnsggwUgu5GCIBhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1