Sách có câu rằng: « Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.» Vậy mới hay là sự nhơn duyên tự nơi trời định. Lại có chử rằng: Phi oan trái bất thành phụ tử, phi tiền khiên bất thành phu phụ. Như Đông-đẩu Tinh-quân (là Hoàng-phủ Thiếu-Hoa) kiếp trước hay có tánh đố kị, nên Chấp-phát-Cơ (là Mạnh-lệ-Quân) phải tự vận mà chết, đến khi lên đặng cỏi tiên rồi, hãy còn mơ tưởng sự phong nguyệt, nên phải đọa xuống phản trần, lại sai xuống ba người tiên-nữ mà kết tóc trăm năm, dầu có tai nạn chi ly, rồi sau cũng được sum hiệp, nên truyện này gọi là : Tái-sanh-duyên. Truyện này sự tích hay lắm : Dụ xuất dụ kỳ. Như ai năng coi, thời muốn coi hoài không thôi. Hồi trước đam Mạnh-lệ-Quân giã mà trả hồn cho Lưu- công-tử, sau lại cũng có Mạnh-lệ-Quân giã mà dâng cho trảo-đình. Bỉ diệc trá lại ngã diệc trá, người làm truyện có ý thấu xảo lắm, khiến người ta coi không mỏi con mắt. Tái Sanh Duyên Cuốn 1 NXB Huỳnh Kim Danh 1929 Nguyễn Chánh Sắt 48 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1GJsDq3Jyoej8-dJ3mYO8dmGqC-kCtskPhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1