NGÔ TÙNG-QUÂN (học trò khó ra) NÓI: Than ôi ! Như cảnh ngộ của tôi ngày nay đây cũng tỷ như: Ngọc Kinh-sở bởi phong-trần nên mất sáng, nguyệt Trung-thu vì vẫn án khiến phải lu. Than ôi ! Cha mẹ đi ! Nơi suối-vàng song-thân sớm tiên du, xót phận bạc một mình lo mải tự. Trời đất đi! Nơi xứ lạ ngậm ngùi thân lữ thứ, nhớ quê nhà đau đớn phận ly-hương; bước lưu-ly đà trải khắp bốn phương, cớ sao mà: Nơi nương dựa khó tìm ra một chỗ ? Trời đất ôi ! Tôi thấy trời đất tuy là bao la rộng lớn thiệt, nhưng cơ hồ như không có đủ ba thước đất cho kẻ giang- hồ này ngừng bước phiêu-lưu, nghĩ chân trong đôi lúc, thiệt là : Cực khổ vô hồi, đắng cay chi xiết ; nhưng tôi nghỉ lại thì : Trăng tròn khuyết cũng là có lúc, thì : Người nhục vinh ắt phải có hồi, miền là đầu gặp cảnh khuynh nguy cho mấy đi nữa thì : Trí Trượng phu kim-thạch chở đỗi dời, thì sau nầy sao cũng có thuở: Tấn-dương khúc Long-vẫn còn tương hội. Tài Tử Ngộ Giai Nhân NXB Đức Lưu Phương 1931 Ngô Vĩnh Khang 22 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/14BZorEHBZgE_fLKcjqFOqaZvW894bC6Ehttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1