Từ giả ma bệnh, cô Mộng Vân đã ra đãm đường công việc hằng ngày. Cô quyết đi theo mục đích cô đã định sẵn: giúp ích và dạy-dỗ đàn trẻ mà các gia đình lao động đã phú-thác cho cô. Cũng như ánh sáng vừng thái dương lờ mờ cuối thu đã làm cho bệnh cô thuyên-giãm, nụ cười vui vẻ trên cặp môi xanh nhợt của cô làm cho biết bao đứa trẻ hơn. hở. sung sướng vì đã được cô trở lại cùng chúng nó. Trẻ con tánh tình chất phát ngây-thơ, cần phải có một người giắt-dìu triu-mến đề cho chúng được vui-sướng mà sống ở đời và được chúng nó thương yêu lại : người mẹ. Song trái hẳn các nhà trưởng giả, mấy tay lao động tuy có con, nhưng cũng như khách qua đường, chỉ dừng lại ôm âm, hôn-hít con, rồi vì sự sinh tồn đành phải giút áo ra đi. Vì thế, mối tình nồng-nàn yêu mẹ của mấy đứa bé trong Ấu-trỉ-viên trở lại đổ dồn vào cô Mộng Vân, người mà thường ngày gần gủi hơn cả. Tấm Thân Gởi Đám Dân Nghèo NXB Đắc Lập 1934 Tùng Chi 22 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1tsd6esxiWavzqJmARHUyroucnKLcW_QEhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1