Ngàn năm dưới bóng thái dương, Biết bao là sự lạ thường đáng ghi, Noi nghề hàng mặc bấy nay, Một pho dị-sự vắn dài chép ra, Trước là giải muộn ngâm-nga, Sau nêu gương nọ đặng mà soi chung. Xưa kia có một phú ông, Vợ chồng chuyên một nghề nông nuôi mình, Bấy lâu loan phụng hòa minh, Xóm làng kiên nễ tánh tình thiện lương; Tuy là sành sỏi ruộng nương, Ông bà xấu số gập đường chẳng may, Thuở trước cũng chẳng thua ai, Tiền dư bạc sẵn tháng ngày thung dung, Ruộng vườn khai khẩn khắp cùng, Thôn lân đều thảy có lòng bợ nung. Đến nay nhầm buổi lao-lung, Ruộng nương thất phát vô cùng thảm thương Tháng ngày khổ hại trăm đường, Bảy năm chịu sự tai-ương nguy nàn, Bấm gan cam chịu gian nan, Vợ chồng đau đớn đoạn tràng thiết tha, Lần hồi ngày lụn tháng qua, Nghèo nàn túng tiu gầm đà thói quen, Thét rồi cũng chẳng than phiền, Cắn răng mà chịu đảo điên qua hồi. Lão mụ tuổi đã lớn rồi, Vợ bốn mươi chẵn chồng thời bốn ba. Thằng Lía NXB Xưa Nay 1935 Cử Hoành Sơn 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1zUXVhFir16xmLYc60SV6s2MSrs_lSC0Mhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1