Chinh nhìn tôi. Nhìn phù cả người. Khuy áo dài bỏ ngỏ. Thứ hàng lót valisère mềm mại như da thịt con gái. Bàn tay Chinh lần lần đi dạo trên người tôi. Tôi cảm biết những cái rùng mình của da thịt, hất tay chàng ra thì bị níu đứng lên. Hơi thở đổ dồn lên mặt. Bốn cái môi dán vào nhau liên hoan rất dài. Tôi có cảm tưởng thân thể vạm vỡ của chàng đổ trên người tôi. Những khớp xương và gân yếu đi rã rời. Trời đất loạng choạng trước mắt. Tinh thần, ý chí không còn nữa. Nước mắt và mồ hôi ướt mặt. Gia đình tôi không ai hay biết tôi mắc nạn ở đây cả. Tất cả chỉ có hai người, chuyện gì mà chẳng xảy ra. Chinh đi khóa cữa lớn, cữa nhỏ và khóa luôn thân thể tôi lại. Thôi đủ hiểu rồi. . Tai nạn bao giờ cũng kết thúc bằng tiếng khóc tỉ tê của đàn bà. Vễt đau đầu tiên có bao giờ lành được. Tôi khóc vì cái quyền làm được mọi sự của đàn ông. Từ đây nhất định đời mình phải dán vào đời chàng. Cuộc sống đã ngã ngủ. Mình vừa ký giao kèo chịu thua. Thở Dài NXB Thời Mới 1965 Túy Hồng 167 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1P8T-fn98tZ6IDsD29r0uRkG2buOzd8_7https://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1