Kể từ đại pháp sang qua, Quốc dân Nam Việt thật là thảnh thơi. Lê dân lớn nhỏ mừng vui, Xa gần khắp chốn nơi nơi thái bình. Đang khi an ổn sanh linh, Thình lình nổi việc chiến tranh long trời. Làm cho thiên hạ đang vui, Bỗng nhiên khóc hại vô hồi thiết tha. Gần xa khốn muôn nhà, Thủy đều náo động cùng là thở than. Đức quốc ỷ sức dọc ngang, Quyết cùng Đại-pháp gây đảng hơn thua. Gây nên khói lửa sớm trưa, Lê dân khốn hại mới vừa lòng cho. Sau khi Đức gởi chiến thơ, Cùng người Đại-Pháp kỳ giờ giao chinh, Pháp quốc chi xiết bất bình, Dề nào mà chẳng chóng kinh đua tranh. Làm cho khốn hại dân lành, Nhưng mà củng phải liều mình biết sao. Đức quốc hung tợn xiết bao, Sấm nhiều cơ khi nhiệm mầu tài ba. Quyết lòng thâu đoạt san hà, Quyết lòng tranh đấu mới là thỏa tâm. Thảm thảm thay thiên lê dân, Hội nầy phải chịu muôn phần lao lung. Thơ Đi Tây NXB Bảo Tồn 1934 Vạn Phước 16 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1SexFyaPJb4OiYsBKRg4QEzKnJxLz59CNhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1