Minh-vương an trị quốc-gia, Lê dân lạc nghiệp nhà nhà vui chơi. Có quan Nguyên-soái hiện thời, Phan-Công tên đặt ba đời trung ngay. Phước hồng sanh đặng một trai, Phan-Sanh danh hiệu mặt mày đẹp xinh. Mới mười hai tuổi tài tình, Nghề văn nghiệp vỏ đã tinh hơn người. Thông minh sẵng có thiên tư, Mẹ cha yêu mến dạy từ câu văn. Phan-Sanh nghe tiếng đồn vang, Bồng lai tiên trưởng dạy tràng phép linh. Phan-Sanh nghe hảng chơn tinh, Vào thưa cha mẹ đăng trình dời chơn. Phan-Công bèn tỏ thiệt hơn, Chẳng nên đến chốn làm sơn nguy nàn. Phan-Sanh quyết một nắng nẵng, Xin cha cho trẻ lên đàng mà thôi. Phan-Công thấy trẻ cạng lời, Đành lòng cho phép con dời chơn đi. Phan-Sanh lại tạ tức thì, Sữa sang tách dậm xiết chi toại lòng. Giả từ cha mẹ đã xong, Đầu non trực chỉ rừng tòng trãi qua. Phan-Công thương trẽ xót xa, Dân tâm mà chịu rất là đau thương. Bỗng đâu có chiếu Minh-vương, Truyền sai Phan-tưởng lên đường trấn an. Thơ Phan Công NXB Bảo Tồn 1932 Nguyễn Bá Thời 20 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1sfz-8KEbb82dHmffsRUskcHYhjXl0xtYhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1