Thế-giới đương buổi thay hình, loài người đến lúc đổi lốt, trồng ra rặt những trông gai gườm dáo, cùng là những hùm beo rắn dết vật lộn với nhau. Người nước ta cũng bị tiêm-nhiễm cái ảnh-hưởng đó, song xem ra sức yếu hơn sên, óc tối như mực, hết thảy những hạng người trong các giới, phần tỉnh ít phần mê nhiều, mỗi người mắc một thứ bệnh cực-kỳ trầm trọng. Tuy cái phong-trào tiến-hóa ở ngoại giới nó kích thích dữ-dội đến chừng nào mặc lòng, song người mắc bệnh hình như vẫn chưa biết bệnh-tình là nguy-kịch, tưởng không quan-thiết gì đến vận mệnh tương lai cho lắm, cứ chểnh-mảng cho qua thời. Đã vậy mà ở vào cái thời đại « khôn dại đóng cửa dạy nhau trong nhà » thì cũng không sao, nhưng ở vào quãng đời giao thông này, cái thế mạnh được yếu thua đang bừng bừng tung-tóe như sóng cồn, như lửa cháy, nếu bệnh nhân không sớm hồi đầu tỉnh ngộ, gắng sức tự cường, nhận định cái chức trách nặng-nề to tát, hành động theo con đường chính đại quang-minh, thì chỉn e sau đây có muốn khư khư ngồi giữ lấy cái cố-bệnh đó, mà cái thế cũng không thể sống còn mà giữ được nữa, bấy giờ không biết sẽ ra làm sao? Thời Bệnh Luận Quyền 1 NXB Long Quang 1929 Lương Khải Siêu Dịch: Thiên Túng 32 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/13owNemkFT6AA6EECMZRyHmQ9Om6eM9Pehttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1