Trong khi anh Chính tôi còn bị giam ở Côn Đảo và tôi còn bị giam ở Sơn-la, mỗi lần tôi nhận được thư của anh tôi là các anh em bạn tù của tôi súm cả lại, hớn hở giục-đã tôi đọc thu cho nghe. Đôi khi có anh còn xấn-xô vào cướp lấy thư rồi đọc lớn lên. Từ năm 1933, tôi thoát khỏi nhà ngục Sơn-la. Mỗi khi anh em chị em họ hàng thân-thích, bạn bè gần xa của anh Chính tôi, của tôi, nhất là mấy chục anh học trò cũ của anh tôi, hễ trông thấy tôi là vội hỏi ngay tôi xem có cái thu mới nào không. Thì ra họ đã coi những bức thư của anh Chính tôi gửi cho tôi tôi hãy tạm để riêng ra ít bức anh tôi gửi cho một người bạn, gửi cho người học-trò cũ, cho người em dâu, cho đứa cháu ruột... không có cái tính chất là thư riêng người anh gửi cho người em ruột nữa. Thật thế, những thư ấy nó quan-thiết không phải riêng với tôi mà với tất cả mọi người. Thư Côn Lôn NXB Nguyễn Đức Kính 1937 Nguyễn Đức Chính 68 Trang File PDF-SCAN Link download https://drive.google.com/file/d/1ijo_8SZOaKo9L44qrPcmp0bUhDvDI0yfhttps://drive.google.com/drive/folders/1yLBzZ1rSQoNjmWeJTZ3WGQHg04L1